Saturday, August 16, 2025

16. THƠ NHẠC Trường Giang

Trường Giang
Trường Giang is with Hội Cựu Quân Nhân.
*** Kính thưa Quý : Niên Trưởng, Huynh Trưởng, Chiến hữu, Thân hữu, Anh Chị Em thân mến !
Kính mời Quý vị thưởng lãm thi phẩm :


----------------
 
------------------------- 
 THƠ NHẠC Trường Giang (1)
* MÂY SẦU NGHIÊNG CÁNH BẠC - Trường Giang 
CÙNG CON XUNG TRẬN - Trường Giang 
https://www.youtube.com/watch?v=COmV5BaVbgE 
MỘNG PHÙ VÂN Trường Giang
https://www.youtube.com/watch?v=jxlHi1DdKvg
ĐỘC ẨMTrường Giang
https://www.youtube.com/watch?v=cH7B_uZn1xs
MAI VÀNG, BƯỚM TRẮNG - Trường Giang
https://www.youtube.com/watch?v=NvE-pNoPDAA 
   

---------------- 
 - TRƯỜNG GIANG
Ðóa Hoàng Mai ai cài bên Cửa Gió
Cánh hoa xinh làm đỏ mắt đỏ tình
Chiều hiu hắt mây buồn trôi hờ hững
Xuân nghẹn ngào – Ôi, một kiếp phù sinh !
Cánh Bướm Trắng, Dòng Thơ thơm mùi mực
Ôm ấp trong tim như bóng với hình
Lặng lẽ đếm những đêm dài thao thức
Người ơi ! Bao kỷ niệm, bấy ân tình !
*****
Còng sắt lạnh, xích xiềng khua lạch cạch
Vết hằn sâu đau đớn mảnh hồn tan
Tưởng đã chết lòng tin vào nhân thế
Một cành mai níu ta lại địa đàng.
Trang giấy nhỏ – Lời Em như suối mát
Giữa trưa hè nắng cháy cả niềm mơ
Ta gối mộng lên từng câu ước hẹn
Máu chảy về tim từng nhịp mong chờ.
Gió khe khẽ lọt qua ô Cửa Gió
Dẫn hương xuân từ phía cõi trời xa
Mắt nhìn Em như lần đầu gặp gỡ
Giữa Biệt Giam, tình đang nở nhạt nhoà.
Ai đã nói "Yêu là quên khổ ải"?
Ta thấy mình vừa sống lại trong mơ
Từ vực thẳm, Em trao ta ánh lửa
Sưởi cô đơn bằng ánh mắt đợi chờ.
Chim chưa hót, đã êm lời tha thiết
Hoa chưa tàn, sao rụng giữa trang thơ?
Tết đầu năm, nghe tim mình rộn rã
Bởi tình người còn vướng một đường tơ !
Em cứ sống, cứ đi về phía trước
Đừng ngoái đầu thương hại kẻ đang mơ
Ta ở lại : Tro tàn trong ngọn lửa
Giữ chút tình, gom chút nghĩa vào thơ.
Nếu số kiếp cho người đi nhẹ gót
Thì phần ta xin nhận hết bão giông
Chỉ mong Em, đừng mang niềm nuối tiếc
Hãy quên đi cho nhè nhẹ cõi lòng.
Ngày Em bước lên tàu, thân viễn xứ
Có thể nào quay lại một lần không?
Dù không gặp, ta không tin có thật
Một đoá mai rã cánh chốn bụi hồng.
Sự sống chết trong tù đâu quá lạ
Nhưng thương ai thì lại nặng lòng yêu
Một ánh mắt – Đổi cả đời son sắt
Một dòng thơ – Níu lại bóng mây chiều.
Em đã biết thế nào là địa ngục
Mà vẫn cười, nhè nhẹ bước vào thơ
Ta tự hỏi : Ai cho em nghị lực?
Giữa ngục tù, làm bướm trắng trong mơ.
Bướm trắng ơi ! Bay vào rồi ở lại
Hay là Em gửi gió nhắn đôi lời?
Trong đáy mắt, mai vàng đang thổn thức
Đợi con tàu lướt sóng vượt trùng khơi.
Có đôi lúc ta mơ thành hạt bụi
Bay theo em qua triền dốc xa xôi
Có đôi lúc ta mong thành hạt nắng
Rọi bước em giữa trùng điệp núi đồi.
Nhưng mộng mị chỉ là mây lặng lẽ
Thực tại đây là ngục lạnh giam cầm
Ta nghiến răng, sống thêm từng khoảnh khắc
Chờ ngày về, dù có đến ngàn năm.
Hãy quên ta để thời gian vùi lấp
Kỷ niệm nào cũng có thể phai mờ
Nhưng nếu nhớ, xin Em đừng bật khóc
Chuyện đôi mình : Một đoản khúc nên thơ !!!
---------------- 
 
- LGT - “Quê Hương?” không chỉ là một bài thơ, mà là một hồi chuông vang lên giữa cơn mê dài của dân tộc. Bài thơ là tiếng gọi thiết tha từ một Người Lính Việt Nam Cộng Hòa – từng trải qua tù đày, lưu vong và mòn mỏi chứng kiến cảnh nước mất, nhà tan, dân lành cùng khổ.
Tác giả – Người Lính ấy – không viết bằng ngôn từ đơn thuần, mà bằng chính vết thương còn chưa lành nơi con tim rướm máu.
Mỗi câu thơ như một lời nhắc nhở dành cho Cộng đồng Người Việt ở hải ngoại và trong nước : Rằng chúng ta không thể mãi thờ ơ, không thể sống yên ổn trên phần máu xương của những người đã ngã xuống.

QUÊ HƯƠNG - Trường Giang
Anh biết không? Quê mình đang chảy máu
Mỗi cánh rừng, mỗi ruộng lúa, dòng sông
Biển còn chút cho Ngư dân thả lưới
Chỉ quân Tàu rộp bóng giữa tầng không.
Anh còn nhớ bao tháng năm tủi nhục?
Dưới gông cùm, máu lệ hóa thành thơ
Một Dân tộc đang sống trong tù ngục
Vẫn phải cười giữa đói lạnh bơ vơ.
Anh có thấy quê hương mình tang tóc
Hoá chất giết người bày bán công khai
Thực phẩm giả, thuốc men toàn chất độc
Dân tộc rụi tàn, nghiệt ngã đắng cay.
Hãy lắng nghe đêm trường vang tiếng gọi
Từ nghĩa trang - những nấm mộ vô danh
Là Đồng đội, là người thân anh đó
Chết đau thương, mộ chí chẳng yên lành.
Có khi nào anh khóc, nghe Mẹ kể
Về chiến tranh, về Quốc nạn - Đau thương
Những nỗi niềm đời Cha anh để lại
Có xót xa hay chỉ thấy bình thường?
Anh có biết bên kia trời Tổ quốc
Vẫn có người thắp đuốc mặc gió mưa
Dù lưu vong, vẫn canh chừng vận nước
Vẫn nhớ hoài tiếng ru Mẹ ngày xưa.
Có bao giờ trách phận mình nhỏ bé
Không làm gì cho đất nước - Anh ơi ?
Nhưng nếu một tấm lòng thôi - thức tỉnh
Cũng đủ làm bão nổi giữa trùng khơi.
Chắc anh biết Hoàng, Trường Sa đã mất
Kẻ xăm lăng là “Thầy, Mẹ” đó anh !
Bao hải lý biển, trời vào tay giặc
Quê hương đau, những vết cắt chưa lành.
Anh có hỏi chính mình trong thầm lặng
Tôi là ai? Tôi đã sống thế nào?
Có phụ bạc máu xương người nằm xuống
Hay cúi đầu làm nô lệ thương đau?
Nếu một ngày dân ta vùng đứng dậy
Lửa căm hờn đốt cháy lũ gian manh
Anh có dám ngẩng đầu vung nắm đấm
Hay quay lưng để thân tạm an lành ???

-------------
 
- LTG : Tôi viết bài thơ này không phải để trách móc hay kết tội ai. Tôi chỉ muốn nói với Đồng bào của tôi – những người đã và đang sống trên đất tự do – rằng chúng ta còn một món nợ thiêng liêng chưa trả : Nợ Tổ quốc, nợ những người đã nằm xuống vì hai chữ Tự Do, nợ thế hệ mai sau đang lớn lên trong bóng tối của một đất nước bị cai trị bởi bạo quyền.
Tôi đã từng là một Người Lính, đã bị giam cầm trong các “Trại Cải Tạo”, đã vượt biển để tìm Tự Do… Nhưng trong tim tôi, Việt Nam chưa bao giờ là “Quá Khứ”. Dù thân xác tôi nơi xứ người, nhưng linh hồn tôi vẫn còn đang phiêu bạt trên từng dãy núi, con sông, bờ ruộng nơi quê nhà.
Tôi mong bài thơ này sẽ đánh thức nơi mỗi trái tim Người Việt một chút thao thức, một tia lửa, một tiếng vọng từ cội nguồn.
Tôi viết bài thơ này Vì Tổ Quốc, vì Danh Dự, vì Trách Nhiệm.
Trân trọng.
*********************
** Trường Giang **
(03 Tháng 6, 2025)

No comments:

Post a Comment

Popular Posts