-------------------
-----------------
Lội Hành..
Chân Tiền Sát rã rời bốn tháng
Chốc rồi cũng đến nữa mùa xuân
Quân trinh sát đã qua tả ngạn
Bên nầy đồng trống dễ phơi lưng
Lội mấy tháng mỏi chân rừng núi
GMC bổng tựa ngai vàng
Ngồi nhai gạo sấy trong bụng trống
Sao trời lấp lóe bạc vàng kim
Áo cà sa mặc ra như bục
Đi với Cọp nhật dạ đồ bông
Ròng rã tháng trời ít có tắm
Hổ rừng nhúng xơ xác bộ lông
Vạch ống quần chưa khô bùn đất
Đỉa trâu đỏ máu cũng rằn ri
Cuộc vui gát lại hôm qua đó
Đồng bằng về bụi nhuộm treilli
Bộ Chỉ Huy đã ra tới lộ
Coi như nhiệm vu tạm chia tay
Mai SĐ9 về Đồng Tháp
Nghỉ đôi ngày lại lội dài dài..
Mộc Hóa buổi chiều buồn xơ xác
Tường loang miểng đạn còn mới tinh
Nữ sinh tan lớp nhìn ngơ ngác
Phố chợ đìu hiu đâm vắng thinh
Từ đây biên giới mù xa lắm
Muốn nán lại đây trong đêm nay
Lại nghe tiếng hú vang pháo kích
Vùng chiến sự giờ ở bên tai
Lựu đạn mini nằm hai túi
Bên hông súng, đạn đã lên nòng
Vượt đường may rủi ra biên giới
Càng xa chẳng lấy một bóng người
Mùa này biên giới hay thiếu nước
Tiền Cứ đêm ngày căn poncho
Mỗi giọt sương rơi là nước.. nước!
Chiến cuộc ở đã vào mùa khô
Chiều biên khu tiêu điều mây xám
Quân mình rám đi như lính Miên..
Con Mản kêu âm nghe thê thảm
Đêm đêm biên giới mắt trừng lên,
Đường hành quân đan qua lãnh thổ
Làng mạc hoang tàn đâu bóng dân
Rừng cây thương tích còn nham nhở
Cái chết ơ hờ theo cánh quân
Giặc còn lẩn quất ấm lá cây
Gọi tràng pháo chậm.. cày sáng nay
Tuyến lửa bùng lên đường bí mật
Đạn reo như lưới đỏ đêm ngày
Hướng tây đang tiến đầy mìn bẫy
Thám kích vào thăm trong đất Miên ?
Liên lạc im giờ chưa lên máy
Nhật ký quân hành Tiền Sát Viên.
-----------------
Hoa Nguyen
Sao?
Bổng dưng mà lòng như chấm than
Trời đêm mưa dột rớt xuống hàng
Rừng lá đớm tròng đen hai chấm
Trong tiếng cúc cù đất hỏi han
Hỡi những áng mây viền dấu thập
Hỏi ta tia chóp đường chéo ngang
Chẳng phải Pleiku mà trời thấp
Sao cũng buồn thiu dấu bảo tàng
Hỡi vì sao hỏi bài nhạc sến
Hỏi ông nhạc sĩ của Mưa Rừng
Bolero sao đành da diết
Ta nhớ gì ngoài kia chưa ngưng
Slow chạm mốc buồn lạnh giá
Và "Hỏi Người Còn Nhớ Đến Ta" (1)
"Vì sao thu vàng mùa thu đổ lá"
Và hỏi hoài chỉ thấy bao la ..
Lại hỏi bài thơ ca Tiền Chiến
Trên đường về ngựa đá cụt chân
Hỏi Lệ Thu! Hỡi người chiến sĩ..(2)
Con Ễnh ương bổng gọi mưa dầm
Tháng sáu bắt đầu rền tiếng sấm
Trong tiếng gầm kéo dìa mùa mưa
Tháng bảy mưa rừng và đỉa vắt
Cất lời ca quá đỗi ngậm ngùi
Hỏi Treilli vá đùm miễng đạn
Chiếc giày sault bùn đất đã chai
Chiếc đầu treo trên cành chiến địa (3)
Những hồn lính trẻ mộng đời trai
Hỡi tiếng đàn đêm đang chảy máu
Điệu nỉ non cất giọng côn trùng
Miếng da ngựa gói hồn trên đá
Bài hát nào sến Bắc Nam Trung.. ?
Sao?
Bổng dưng mà lòng như chấm than
Trời đêm mưa dột rớt xuống hàng
Rừng lá đớm tròng đen hai chấm
Trong tiếng cúc cù đất hỏi han
Hỡi những áng mây viền dấu thập
Hỏi ta tia chóp đường chéo ngang
Chẳng phải Pleiku mà trời thấp
Sao cũng buồn thiu dấu bảo tàng
Hỡi vì sao hỏi bài nhạc sến
Hỏi ông nhạc sĩ của Mưa Rừng
Bolero sao đành da diết
Ta nhớ gì ngoài kia chưa ngưng
Slow chạm mốc buồn lạnh giá
Và "Hỏi Người Còn Nhớ Đến Ta" (1)
"Vì sao thu vàng mùa thu đổ lá"
Và hỏi hoài chỉ thấy bao la ..
Lại hỏi bài thơ ca Tiền Chiến
Trên đường về ngựa đá cụt chân
Hỏi Lệ Thu! Hỡi người chiến sĩ..(2)
Con Ễnh ương bổng gọi mưa dầm
Tháng sáu bắt đầu rền tiếng sấm
Trong tiếng gầm kéo dìa mùa mưa
Tháng bảy mưa rừng và đỉa vắt
Cất lời ca quá đỗi ngậm ngùi
Hỏi Treilli vá đùm miễng đạn
Chiếc giày sault bùn đất đã chai
Chiếc đầu treo trên cành chiến địa (3)
Những hồn lính trẻ mộng đời trai
Hỡi tiếng đàn đêm đang chảy máu
Điệu nỉ non cất giọng côn trùng
Miếng da ngựa gói hồn trên đá
Bài hát nào sến Bắc Nam Trung.. ?
(1) Nhạc Hoàng Thi Thơ
(2) Lời trong bài Người Tình Không Chân Dung (Hoàng Trọng)
(3) Đầu của người ĐĐ Trưởng ĐĐ Trinh Sát
(2) Lời trong bài Người Tình Không Chân Dung (Hoàng Trọng)
(3) Đầu của người ĐĐ Trưởng ĐĐ Trinh Sát
------------------
Hoa Nguyen
Đoạn Đành Bèo Giạt,
Người thì vẫn là người năm.. ấy !
Vấn vương từ.. hay thế kỷ qua
Ra đi như bóng chim tăm cá
Ta tìm phương giác thuở mây xa..
Nói chi thăm thẳm một nỗi nhà
Ta gặp nhau còn chi xót xa
Bao lâu mà tình trong gắn nhớ
Hương rừng gió núi ngỡ phôi pha !
Ta đi những bước chân tiền sát
Từ những bùn lầy hay đá núi
Ta trãi ba năm trên bản đồ
Những mục tiêu đoạn đành đoạn mất..
Ta trót đã mang đời quân ngũ
Nguy nan gian khổ cũng quen dần
Ba năm chinh chiến ngoài biên ải
Lỗi hẹn từ đâu đã tan quân
Ta gặp em.. cô em gái nhỏ
Mùa CTCT đầu xuân
Năm ấy khi mai chưa rực rỡ
Thuở trăng mười sáu đã bâng khuâng
Hay chỉ hẹn nhau ngày trở lại
Những chiều xóm nhỏ núp ven sông
Những ngày áo trắng ai đi học
Những đêm ra ngóng e ấp trăng
Từ đó chia ly chưa trở lại
Những lần hò hẹn gửi gió mây
Từ độ qua sông con nước chảy
Bèo giạt mây trôi về xa xôi..
Đoạn Đành Bèo Giạt,
Người thì vẫn là người năm.. ấy !
Vấn vương từ.. hay thế kỷ qua
Ra đi như bóng chim tăm cá
Ta tìm phương giác thuở mây xa..
Nói chi thăm thẳm một nỗi nhà
Ta gặp nhau còn chi xót xa
Bao lâu mà tình trong gắn nhớ
Hương rừng gió núi ngỡ phôi pha !
Ta đi những bước chân tiền sát
Từ những bùn lầy hay đá núi
Ta trãi ba năm trên bản đồ
Những mục tiêu đoạn đành đoạn mất..
Ta trót đã mang đời quân ngũ
Nguy nan gian khổ cũng quen dần
Ba năm chinh chiến ngoài biên ải
Lỗi hẹn từ đâu đã tan quân
Ta gặp em.. cô em gái nhỏ
Mùa CTCT đầu xuân
Năm ấy khi mai chưa rực rỡ
Thuở trăng mười sáu đã bâng khuâng
Hay chỉ hẹn nhau ngày trở lại
Những chiều xóm nhỏ núp ven sông
Những ngày áo trắng ai đi học
Những đêm ra ngóng e ấp trăng
Từ đó chia ly chưa trở lại
Những lần hò hẹn gửi gió mây
Từ độ qua sông con nước chảy
Bèo giạt mây trôi về xa xôi..
------------------
Hoa Nguyen
TA NHƯ,
Nào phải đâu vó câu
Chỉ là mành khua nhau
Những âm thanh buồn bã
Rớt thành hồ mắt sâu
Từ đi thơ ta về hoạn nạn
Những nẽo đời canh cánh phù hoa
Ai đứng đó xa mờ dĩ vãng
Giọt lệ nào nhỏ xuống kiêu sa
Ta nghe vó ngựa về lóc cóc
Bên tàu lá mướt hãy còn xanh !
Chuyến xe thồ.. giờ sợ dốc
Có tháo gông.. nào khó thể phi nhanh!
Bản hùng ca, ngựa bổng nhớ về biên ải
Màu rừng xanh đã rờn rợn vây quanh
Đường gươm đao cũng hóa nhiều hoang dại
Ta ngại ngùng một thuở đã niên thanh
Những người lính cùng thời chiến sử
Còn lại gì trong mỗi bước nghi dung
Ta nhớ gì trong những điều quên lãng
Vết sẹo nào tàng tích của chiến thương
Ai về từng vẻ y nhung
Thương trong loạn lạc kiếm cung buổi nào
Tháo ba chạt để nghẹn ngào
Quay đi ngoáy lại thôi chào biên cương..
TA NHƯ,
Nào phải đâu vó câu
Chỉ là mành khua nhau
Những âm thanh buồn bã
Rớt thành hồ mắt sâu
Từ đi thơ ta về hoạn nạn
Những nẽo đời canh cánh phù hoa
Ai đứng đó xa mờ dĩ vãng
Giọt lệ nào nhỏ xuống kiêu sa
Ta nghe vó ngựa về lóc cóc
Bên tàu lá mướt hãy còn xanh !
Chuyến xe thồ.. giờ sợ dốc
Có tháo gông.. nào khó thể phi nhanh!
Bản hùng ca, ngựa bổng nhớ về biên ải
Màu rừng xanh đã rờn rợn vây quanh
Đường gươm đao cũng hóa nhiều hoang dại
Ta ngại ngùng một thuở đã niên thanh
Những người lính cùng thời chiến sử
Còn lại gì trong mỗi bước nghi dung
Ta nhớ gì trong những điều quên lãng
Vết sẹo nào tàng tích của chiến thương
Ai về từng vẻ y nhung
Thương trong loạn lạc kiếm cung buổi nào
Tháo ba chạt để nghẹn ngào
Quay đi ngoáy lại thôi chào biên cương..
----------------
Vết thương cuối cùng
Ta có đây ! Vết thương cuối cùng
Nó lộ ra rồi chẳng kịp lành
Da thịt phơi khô đâu còn rửa
Ngày đó chiến tranh chửa yên mình
Năm mươi năm như một giấc mộng
giật mình còn tưởng chuyện hôm qua
Vạch một vòng xa xôi quỹ đạo..
Những đường đạn đi đỏ như máu !
Những tiếng nổ âm vang trái phá
Những căn hầm vội vã nổ bung
Những dòng máu chảy còn ray rứt
Mơ hồ như tiếng địch xung phong
Trận đánh như chưa hề kết thúc
Hành quân trên mặt trận tảo thanh
Là dấu vết hủy diệt tương tàn
Là thịt máu xương hòa sắt thép
Hy sinh như niềm tin chết chóc
Một thế hệ bỏ lại quên tên
Xương trắng trãi phơi thành đất ngọc
Vết thương chưa lành đành cắn răng ..
Nhủ lòng hãy vững dạ đừng quên
Đất nước đầy những dòng tang tóc
Sài Gòn một thời là Hòn Ngọc
Miền Nam sau vội vã mất tên
Nó lộ ra rồi chẳng kịp lành
Da thịt phơi khô đâu còn rửa
Ngày đó chiến tranh chửa yên mình
Năm mươi năm như một giấc mộng
giật mình còn tưởng chuyện hôm qua
Vạch một vòng xa xôi quỹ đạo..
Những đường đạn đi đỏ như máu !
Những tiếng nổ âm vang trái phá
Những căn hầm vội vã nổ bung
Những dòng máu chảy còn ray rứt
Mơ hồ như tiếng địch xung phong
Trận đánh như chưa hề kết thúc
Hành quân trên mặt trận tảo thanh
Là dấu vết hủy diệt tương tàn
Là thịt máu xương hòa sắt thép
Hy sinh như niềm tin chết chóc
Một thế hệ bỏ lại quên tên
Xương trắng trãi phơi thành đất ngọc
Vết thương chưa lành đành cắn răng ..
Nhủ lòng hãy vững dạ đừng quên
Đất nước đầy những dòng tang tóc
Sài Gòn một thời là Hòn Ngọc
Miền Nam sau vội vã mất tên
-----------------
Hoa Nguyen
Sương Rơi Khi Lá Rụng,
Trông lên màu lan rừng nở rộ
Lòng bổng nhớ về em hậu phương
Trong lớp học vang tiếng trống trường
Đan xen tiếng súng vọng về đó!
Chùm hoa nở đong hương theo gió
Dưới tán rừng súng đạn quanh thân
Vẫn miệt mài vào cuộc hành quân
Lùng hang ổ bên rừng biên giới
Em sách vở sân trường nắng mới
Nơi hành lang lớp học giờ chơi
Trên băng ghế nhìn ra cửa sổ
Hay bâng khuâng thầm lặng đường về
Ở đây, với núi rừng hoang vắng
Nên trùng vây nỗi chết sớm chiều
Hoa rừng có nở cũng đìu hiu
Chút rượu để giành cho trận đánh
Mỗi giọt rượu còn, thành hơi ấm
Nơi chiến trường nhỏ xuống cầm hơi
Là bài ca có thể .. Không về !
Biên cương bao giờ im tiếng súng ?
Mưa lại rơi cho rừng lá rụng..
Màu thê lương liệm tím thân người
Chiến trường còn vương vãi khắp nơi
Mùi của máu chưa vơi thép súng
Thư này ta viết từ trận đánh
Như không gửi từ KBC
Của nỗi lòng vào mỗi Poncho.. !
Cho chiếc nón sắt vừa lăn lóc
Rừng xanh rơi rụng những lá xanh
Những giọt sương còn đọng nước mắt
Huống chi cơ thể mỗi chiến trường..
Sương Rơi Khi Lá Rụng,
Trông lên màu lan rừng nở rộ
Lòng bổng nhớ về em hậu phương
Trong lớp học vang tiếng trống trường
Đan xen tiếng súng vọng về đó!
Chùm hoa nở đong hương theo gió
Dưới tán rừng súng đạn quanh thân
Vẫn miệt mài vào cuộc hành quân
Lùng hang ổ bên rừng biên giới
Em sách vở sân trường nắng mới
Nơi hành lang lớp học giờ chơi
Trên băng ghế nhìn ra cửa sổ
Hay bâng khuâng thầm lặng đường về
Ở đây, với núi rừng hoang vắng
Nên trùng vây nỗi chết sớm chiều
Hoa rừng có nở cũng đìu hiu
Chút rượu để giành cho trận đánh
Mỗi giọt rượu còn, thành hơi ấm
Nơi chiến trường nhỏ xuống cầm hơi
Là bài ca có thể .. Không về !
Biên cương bao giờ im tiếng súng ?
Mưa lại rơi cho rừng lá rụng..
Màu thê lương liệm tím thân người
Chiến trường còn vương vãi khắp nơi
Mùi của máu chưa vơi thép súng
Thư này ta viết từ trận đánh
Như không gửi từ KBC
Của nỗi lòng vào mỗi Poncho.. !
Cho chiếc nón sắt vừa lăn lóc
Rừng xanh rơi rụng những lá xanh
Những giọt sương còn đọng nước mắt
Huống chi cơ thể mỗi chiến trường..
-----------------
No comments:
Post a Comment